Sau khi xác công thành sư bị phi kiếm chọt thành đồng nát, Ôn Văn miễn cưỡng lấy đi vài miếng da lông có thể miễn cưỡng sử dụng, rút răng nanh và móng vuốt xong thì không thèm quản nữa.
Cơ thể của nó cứng rắn như thế có thể chế tạo được một vài món đồ tốt dùng để phòng ngự.
"Cứu tôi... cứu tôi với."
Âm thanh nữ giới yếu ớt mơ hồ truyền tới, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Ôn Văn.
"Đây là âm thanh của nhân loại, núi Tề Linh sao lại có thể có nhân loại chứ..."
Lúc kết giới bị phá quả thực có vài chục chiếc xe cộ đi ngang ở gần đó bị quái vật tấn công, trong đó có vài người sống sót ở nơi này thì cũng không có gì kỳ quái, nhưng sự việc đã qua quá lâu rồi, nhân loại làm sao có thể sống sót được tới bây giờ.
Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng Ôn Văn vẫn cắm một cây thương dài ở gần xác công thành sư, sau đó lập tức đi tới vị trí phát ra âm thanh kia.
Tất cả năng lực của Ôn Văn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù gặp mai phục thì cũng không có kẻ nào có thể giữ anh lại.
Chỉ đi khoảng mấy chục mét Ôn Văn đã phát hiện một cô gái tóc đuôi ngựa bị cột trên cây, cơ thể cô gái bị dây leo quấn lấy, sau lưng là một cái cây lớn, hẳn là cùng loại quái vật thực vật như thụ tinh ngụy ngôn.
Ôn Văn bình tĩnh nói: "Tao không biết mày có ý thức hay không, nhưng mày chưa từng thử xông ra ngoài kết giới, vì thế không nằm trong danh sách cần phải giết, chỉ cần mày thả cô gái này ra thì tao sẽ không giết mày."
Hiện giờ, loại quái vật thụ tinh bình thường thế này sớm đã không còn chút uy hiếp nào đối với Ôn Văn nữa, anh muốn giết nó là rất dễ dàng.
Cơ thể thụ tinh run như cái sàng nhưng nó vẫn không phát ra âm thanh, đồng thời cũng không có ý muốn buông cô gái này ra.
"Nó đang sợ, nhưng thân và cành lại không nằm trong sự kiểm soát của nó, hơn nữa cũng không có cách nào nói chuyện với mình... hoặc là nó thật sự quá yếu, hoặc là cô gái này cố ý bị trói ở đây, mà thụ tinh chỉ đang vác cái nồi này mà thôi."
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên, sự việc càng lúc càng thú vị, dù sao thì săn giết có chút khó khăn vẫn thú vị hơn thấy cái gì chém cái đấy nhiều.
Vài lá bài nước được ngưng tụ trong tay Ôn Văn, sau đó anh ném về phía thụ tinh, cắt đứt dây leo thả cô gái ra.
Quả nhiên giống như anh suy đoán, suốt quá trình này thụ tinh không hề phản kháng, nghĩa là nó không có năng lực phản kháng.
Ôn Văn tiến tới nhìn một cái liền phát hiện phần tiếp nối của miệng và thân cành của thụ tinh đều bị cắt đứt, chỉ là bị dính lại bởi một thứ dịch dính gì đó.
Nếu không phải Ôn Văn không định trực tiếp giết chết thụ tinh này thì có lẽ cũng không phát hiện được đầu mối này, nói vậy thì có lẽ có người nào đó hoặc quái vật nào đó cố ý muốn mình tới cứu cô gái này.
"He he, tao sẽ làm theo kịch bản của mày, xem thử xem có phát hiện gì làm người ta phải kinh ngạc hay không."
Sau đó Ôn Văn giả vờ như không biết gì cả đi tới chỗ cô gái, bắt đầu hỏi về thân phận của cô.
Cô gái lùi về sau vài bước, trong mắt cô thì Ôn Văn có lẽ còn đáng sợ hơn cả quái vật bình thường, có điều tốt xấu gì cũng có thể coi là người nên cô có hơi sợ sệt nói: "Tôi, tôi là Phó Tuyết Nhu, mấy ngày trước đám chúng tôi lái xe đi ngang qua nơi này, kết quả xe bọn tôi bị quái vật tấn công, tôi bị một con quái vật lươn bắt cóc tới một hang động dưới đầm nước sâu."
Vẻ mặt Ôn Văn có chút kỳ quái liếc nhìn Phó Tuyết Nhu, con lươn à... lại còn bắt mà không giết....
Cũng khó trách Ôn Văn nghĩ nhiều, ai bảo nhiệt độ của tin tức này cao đến thế chứ.
Ôn Văn thu hồi vẻ mặt dí dỏm, mở thiết bị đầu cuối siêu thợ săn kiểm tra một chút, phát hiện trong số những người mất tích trong núi Tề Linh quả thực có một người tên là Phó Tuyết Nhu.
"Nói tiếp đi, đã xảy ra chuyện gì mà cô lại bị trói ở nơi này?"
Phó Tuyết Nhu gật đầu nói: "Con quái vật kia hình như không muốn giết tôi, nó chỉ giết tôi và em gái ở trong một phòng giam ở trong hang động."
Nói tới phòng giam, Phó Tuyết Nhu liền run run, hiển nhiên nơi đó đã làm cô ta có ấn tượng sợ hãi: "Trong hang động đó có rất nhiều ngăn như phòng giam, trong mỗi phòng đều có xác chết thối rữa hoặc là xương khô..."
"Con lươn quái dị kia hình như đối xử với tôi có chút đặc biệt, chạng vạng hôm qua nó mang tôi tới hồ nước, nó còn mang theo một vài thứ gì đó, giống như muốn tiến hành nghi thức."
"Sau đó nó gặp phải một con quái vật khác, tôi nhân cơ hội đó trốn đi, sau đó không cẩn thận bị gốc cây kỳ quái này trói ở đây, anh tìm em gái tôi giùm được không, tôi biết làm sao đến được hồ nước đó."
Phó Tuyết Nhu kể xong chuyện mình đã gặp, nhưng Ôn Văn lại không biết nó có mấy phần là thật, ít nhất thì trong tư liệu thì cô ta là con một...
Có điều Ôn Văn vẫn giả vờ như bị câu chuyện của Phó Tuyết Nhu dọa hoảng, đồng ý giúp cô ta cứu em gái, giống như là một vị thợ săn tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Hai người đi về phía hồ nước mà Phó Tuyết Nhu đã nói, Ôn Văn đi theo phía sau, Phó Tuyết Nhu cứ ầng ậng nước mắt làm Ôn Văn trông như một tên gian ác đang hãm hại con gái nhà lành vậy.
Mới đầu Ôn Văn vẫn chưa phát hiện được gì, nhưng rất nhanh sau đó anh cảm nhận được phía sau mình hình như có một con quái vật đang bám theo.
Kiểu di chuyển của nó rất kỳ quái, khoảng cách với Ôn Văn cũng đủ xa, hơi thở được ẩn giấu gần như hoàn mỹ, nếu không phải trên người nó cũng có loại hơi thở đặc biệt bị ký hiệu thì Ôn Văn sẽ rất khó phát hiện.
Điều này chứng tỏ nó đã từng tới gần ranh giới kết giới, hẳn là Phó Tuyết Nhu đã bị nó chộp được khi đó.
Nhưng Ôn Văn nghĩ mãi mà vẫn không thông, vì sao Phó Tuyết Nhu lại phải giúp con quái vật kia lừa mình, hơn nữa từ ánh mắt thì tựa hồ cô ta không bị điều khiển.
Đi một chốc thì Ôn Văn bắt đầu mất kiên nhẫn, thời gian quý giá, không thể lãng phí hết vào chuyện này được, anh túm áo Phó Tuyết Nhu bay vút lên bầu trời, nhanh chóng bay đi.
Ở trên không trung có thể nhìn thấy hồ nước ở xa xa, Ôn Văn đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Tuyết Nhu, anh bóp cổ cô ta.
"Phía trước chính là hồ nước kia, tao không biết bọn mày đã bố trí cái gì ở nơi đó, có điều nể tình tao phối hợp với mày như thế, có thể nói cho tao biết không."
Lúc gần tới hồ nước kia, huy hiệu nhân viên thu nhận của Ôn Văn đã xuất hiện chút cảnh báo, chứng tỏ thứ ở phía đó có thể uy hiếp anh nhưng không phải nguy hiểm trí mạng.
Vì thế Ôn Văn mới ngừng tiến tới, ít nhất thì anh phải hiểu rõ nơi đó có cái gì rồi mới đi tới đó.
"Tôi... tôi...." Phó Tuyết Nhu ấp úng một chốc, không nói được câu hoàn chỉnh.
Ôn Văn liếc mắt một cái, anh bóp cổ cô ta, đương nhiên cô ta nói không nổi rồi.
Phó Tuyết Nhu thở lấy hơi một chút rồi nói: "Tôi không lừa anh, em gái tôi..."
"Mày căn bản không có em gái, thôi bỏ đi, mày không muốn nói thì tao tự hỏi vậy!"
Ôn Văn búng tay một cái, kích hoạt năng lực của điều khiển tâm của Rodney, năng lực này có thể tiến hành điều khiển tâm trí của người bình thường, hiệu quả còn vượt trội hơn cả thôi miên.
Sau khi bị Ôn Văn điều khiển, ánh mắt Phó Tuyết Nhu dần dần lộ ra tràn đầy yêu thương, nói với Ôn Văn: "Nơi đó là nhà của tôi và Thiện Thiện, có người cướp nhà của bọn tôi, tôi muốn anh giúp bọn tôi cướp lại nhà!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo